Dàn ý diễn biến tâm trạng Mị trong đêm tình mùa xuân
I. Mở bài:
Giới thiệu tác giả và tác phẩm “Vợ chồng A Phủ”.
Giới thiệu sơ lược về nhân vật Mị trong tác phẩm.
II. Diễn biến tâm trạng Mị:
- Mị ban đầu trầm lắng, buồn bã vì không được cùng chồng chia sẻ những niềm vui của mùa xuân.
- Mị tiếp tục phải đối mặt với sự lôi kéo giữa tình cảm với chồng và sự khao khát tự do của mình.
- Sau khi gặp lại người tình cũ Vũ, Mị trở nên phấn khích và liều lĩnh hơn trong hành động của mình.
- Mị lần đầu tiên đưa ra quyết định lớn trong cuộc đời mình khi chọn đi theo Vũ, để tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình.
III. Diễn biến hành động của Mị:
- Mị ban đầu dành thời gian để ngắm nhìn cảnh đẹp của mùa xuân và suy nghĩ về cuộc đời của mình.
- Mị bị lôi kéo giữa tình cảm với chồng và sự khao khát tự do của mình.
- Mị tìm đến người tình cũ Vũ để cùng nhau khám phá thế giới bên ngoài.
- Mị đưa ra quyết định lớn nhất trong cuộc đời mình khi chọn đi theo Vũ để tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình.
Tâm trạng của Mị trước đêm xuân
Phân tích tâm trạng Mị trong đêm mùa xuân
Trước đêm mùa xuân, do bị đày đọa, áp chế, Mị trở thành một người phụ nữ “vô hồn”, mất hết ý niệm về thời gian lẫn không gian. Kiếp sống của Mị lúc đó chẳng khác nào kiếp sống con trâu, con ngựa trong nhà thống lí Pá Tra. Nhưng có thể nói sức sống trong Mị chưa hoàn toàn lụi tắt.
Sức sống trong Mị có thể bị dập tắt vĩnh viễn, nhưng cũng có thể sẽ trỗi dậy khi có điều kiện.
Do sự tác động của bối cảnh bên ngoài đối với Mị trong đêm mùa xuân. Mùa xuân năm ấy ở Hồng Ngài đẹp và gợi cảm biết bao.
Chính không gian rộn rã sắc màu cùng tiếng sáo tha thiết lơ lửng kia đã đánh thức con người Mị ngày xưa.
Tiếng sáo vô tình hay cố ý chạm vào nỗi nhớ “Mị nghe tiếng sáo vọng lại, thiết tha bổi hồi”. “Mị ngồi nhẩm lại bài hát của người đang thổi”…
Mùa xuân đó đầy sắc màu, rộn rã âm thanh. Điều ấy xa lạ với không gian trong căn phòng bé nhỏ của Mị, nhưng gần gũi với thế giới mà Mị đã từng sống rất hạnh phúc. Chúng gợi cho Mị nhớ lại thời xa xưa. Ngày xưa, Tết Mị uống rượu. Bây giờ, Mị cũng uống rượu. Rồi Mị say. – Rượu – chất men đánh thức phần đời đã mất của Mị.
Sự đối lập giữa hoàn cảnh đêm xuân và cuộc sống thực tại
Trong trạng thái say, Mị nhớ về những ngày xưa hạnh phúc, nhưng thực tế, Mị vẫn sống trong kiếp đọa đày tại nhà thống lý Pá Tra cùng với A Sử.
Âm nhạc là nỗi nhớ
Tiếng sáo vọng lại đầu làng, tiếng sáo của tình duyên và tuổi thanh xuân căng đầy sức sống. Mị thích thổi sáo và thổi lá, và đã có rất nhiều người thích âm nhạc của Mị.
Nỗi đau chồng chất
Sự đối lập giữa hạnh phúc tuổi trẻ và cuộc sống trâu ngựa đã khiến Mị suy nghĩ đến việc kết thúc cuộc đời của mình.
Quên đi, không muốn nhớ lại
Mị không muốn nhớ lại những kỷ niệm đau buồn trong quá khứ, và muốn quên đi tất cả những gì đã xảy ra. Tiếng sáo vẫn lửng lơ bay ngoài đường, nhưng Mị muốn quên nó đi.
Nhân vật chính và sự giải thoát
Mị trong truyện là nhân vật chính được khắc hoạ bằng tâm trạng. Mị muốn thoát khỏi cuộc sống nhàm chán và chồng độc ác bằng cách đi chơi như một cách giải thoát. Tuy nhiên, ý định của Mị không thành và cuối cùng cô bị chồng trói vào cột nhà.
Thành công của Tô Hoài
Tác phẩm của Tô Hoài thành công khi khắc hoạ được nhân vật Mị và sự giải thoát của cô bằng cách tập trung vào tâm trạng của nhân vật. Tác giả đã thể hiện được sự mãnh liệt và bình thản của Mị khi cô cố gắng giải thoát khỏi cuộc sống đau khổ. Đồng thời, tác phẩm cũng phản ánh được những tác động xấu của xã hội và tình trạng bạo lực gia đình.
Tâm trạng của nhân vật Mị trong “Đêm tình mùa xuân”
Mị trong đêm tình mùa xuân: một nhân vật phức tạp
Trong tác phẩm “Đêm tình mùa xuân”, nhân vật Mị được mô tả là một con người đang từ cõi âm u mơ hồ trỗi dậy. Dưới đây là sơ đồ tư duy diễn biến tâm trạng của Mị trong đêm tình mùa xuân:
Sơ đồ tư duy tâm trạng Mị trong đêm tình mùa xuân
Những hành động của Mị trong tác phẩm cũng phản ánh tâm trạng của nhân vật. Dưới đây là phân tích diễn biến tâm trạng và hành động của Mị trong đêm tình mùa xuân:
Tác giả Tô Hoài đã đặt cả tấm lòng của mình vào tâm trạng của Mị, để người đọc dõi theo tâm trạng ấy, khi tha thiết, khi nghẹn ngào xót xa. Bằng cách này, tác phẩm đã thành công trong việc diễn tả sự phức tạp và sâu sắc của nhân vật Mị.
Những khoảnh khắc xuân tươi sáng trong hoàn cảnh khó khăn
Nếu có một hoàn cảnh làm tê liệt bóp chết sức sống của Mi thì tất cũng có một hoàn cảnh giúp Mi hồi sinh. Và hoàn cảnh đó chính là đêm tình mùa xuân quyến rũ. Ở vùng reo cao Hồng Ngài không gì vui bóng Tết đến, xuân về. Năm nay Hồng Ngài đón một cái Tết đặc biệt. Đúng lúc gió và rét rất dữ dội thế nhưng, bất chấp cái khắc nghiệt của thời tiết, không khí đón Tết vui xuân của Hồng Ngài vẫn rất náo nức tưng bừng. Tiếng cười nói rộn vang. Ngoài đầu núi lấp ló đã có tiếng sao rủ bạn đi chơi.
Không khí tưng bừng, náo nức ấy đã vọng vào tâm hồn Mi, khiến tâm hồn Mi thức tỉnh hồi sinh. “Mày có con trai con gái rồi, Mày đi làm nương, Tao không có con trái con gái, Tao di tìm người yêu”. Lời của tiếng sao thật giản dị mộc mạc, nhưng nó chứa chan niềm vui, niềm tự do, khát vọng yêu đương, hạnh phúc. Khúc ca say mê náo nức của mùa xuân tuổi trẻ đã vọng vào cõi sâu thẳm trong lòng Mi, thiết tha đánh thức cõi lòng câm lặng bấy lâu của Mi, tiếng sao ấy khơi dậy sức sống tiềm tàng trong con tim Mi.
Ý thức về quyền làm người trỗi dậy và cách uống rượu của tôi
Mị cũng uống rượu. Mị lén lấy hũ rượu, cứ uống ực từng bát. Cách uống rượu của Mị thật lạ. Mị uống lấy được, uống như chưa bao giờ được uống, uống cho bõ hờn, bõ tức. Uống để cuốn phăng đi bao cay đắng tủi nhục của quãng đời đã qua. Uống cho thỏa khát khao say mê, phía trước. Men rượu nồng nàn tiếng sao tha thiết đã nhấc bổng Mị thoát khỏi thực tại, dìu Mị trở về miền quá khứ đẹp tươi với bao khát khao nồng cháy. Mị say, cứ lịm mặt ngồi đấy nhìn mọi người hát trong lòng Mị đang sống về ngày trước.
Những kí ức xưa
Ngày trước, Mị thổi sáo giỏi … có biết bao nhiêu người mê. Ngày trước Mị trẻ trung yêu đời, ngày trước Mị đã từng yêu và được yêu. Sống với ngày trước, lòng Mị bỗng phơi phới trở lại đột nhiên vui sướng, hạnh phúc. Những kí ức hạnh phúc đã thôi thúc Mị nổi loạn. Bắt đầu là sự nổi loạn trong ý nghĩ. Mị trẻ lắm, Mị vẫn còn trẻ. Mị muốn đi chơi. Bao nhiêu người có chồng ngày Tết cũng đi chơi.
Lần đầu tiên
Sau chuỗi ngày dài đằng đẵng, sống cầm chịu, nhấn nhục với kiếp ngựa trâu như con rùa nuôi trong xó tối, Mị dám chối bỏ ràng buộc duyên phận với A Sử để thành người tự do. Đắm chìm trong miền kí ức say mê, trong những khát khao nồng cháy dường như Mị đã quên cả thực tại. Rượu đã tan lúc nào. Người về đã vãn cả. Mị không biết, Mị vẫn ngồi trơ một mình giữa nhà. Cõi mộng, cõi mơ miền thương nẻo nhớ đang gọi Mị. Mãi sao, Mị mới bừng tỉnh. Mị đứng dậy nhưng không bước ra đường chơi nữa mà từ từ bước vào buồng. Ý nghĩ muốn đi chơi đã loé lên trong đầu Mị nhưng nó chưa đủ mạnh để dứt Mị ra khỏi thế giới ngục tù. Phản ứng nổi loạn ở Mị cần thêm thời gian và chất xúc tác. Bước vào buồn, ngồi xuống giường, trông ra cái cửa sổ lỗ vuông bằng bàn tay, mờ mờ trăng trắng. Bao cay đắng tủi nhục của kiếp nô lệ trung thân bỗng dội về, dày vò cõi lòng Mị tan nát, ứ máu đầy bi kịch.
Cảm xúc và tình trạng tâm lý của nhân vật
Chuỗi ngày dài đằng đẵng, sống cầm chịu, nhấn nhục với kiếp ngựa trâu như con rùa nuôi trong xó tối đã khiến nhân vật cảm thấy đau đớn và mệt mỏi. Mị dám chối bỏ ràng buộc duyên phận với A Sử để thành người tự do, đắm chìm trong miền kí ức say mê và quên cả thực tại. Phản ứng nổi loạn trong tâm lý Mị cần thêm thời gian và chất xúc tác để có thể vượt qua. Bao cay đắng tủi nhục của kiếp nô lệ trung thân bỗng dội về, dày vò cõi lòng Mị tan nát, ứ máu đầy bi kịch.
Rồi Mị vùng bước đi
Mạnh mẽ, quyết liệt, sức sống tiềm tàng, khát vọng tự do đã trỗi dậy mãnh liệt. Sức sống ấy cứ trào ra ngoài ra sợi dây trói. Nhưng rồi Mị chợt bừng tỉnh, những làn dây chói cứa vào ra thịt đau dứt, xót xa, đau đớn đến tê tái. Tiếng sáo tha thiết, dìu dặt tắt lịm, chỉ còn tiếng chân ngựa đạp vách nhức nhối ai oán.
Cả đêm ấy, Mị lúc mê, lúc tỉnh, lúc đớn đau, quặn thắt trước thực tại thê thảm, khốn cùng, lúc lại cồn cào, tha thiết nhớ. Quá khứ, thực tại, hạnh phúc, khổ đau cứ giằng xé trong trái tim Mị.
Ngòi bút Tô Hoài thật tinh tế tài hoa khi lách vào cõi sâu tâm tư của Mị khiến Mị trở thành ‘thật hơn con người thật’.
Mùa xuân rồi cũng qua đi nhưng sức sống tiềm tàng trong Mị đã được khơi dậy và chờ dịp bùng lên. Với nghệ thuật khắc họa tâm lí nhân vật tinh tế Tô Hoài đã đem đ
Những tưởng cuộc đời Mị mãi thinh lặng
Bế tắc và vĩnh viễn bị chôn vùi dưới cái ách của thần quyền và thần quyền, thế nhưng chính đêm tình mùa xuân cùng với tiếng sáo gọi bạn réo rắt – âm thanh của sự sống trong Vợ chồng A Phủ, dường như đã đánh thức tâm hồn Mị.
Một tâm hồn chưa chết hẳn
Nằm sâu trong nắm tro tàn ấy chính là những hòn than nóng bỏng, vẫn nồng nhiệt niềm khao khát được sống, được tự do của Mị, chỉ trực chờ ngày được phất lên ngọn lửa rực rỡ.
Tiếng sáo và những câu hát thức tỉnh tâm hồn
Khi mùa xuân đến, những cô gái, chàng trai trẻ tuổi nô nức hẹn hò, người ta khoác lên mình những bộ váy áo màu sắc sặc sỡ, thổi sáo, thổi lá tình tứ suốt ngày này qua ngày nọ. Mị nghe thấy tiếng sáo vọng lại “thiết tha bổi hổi”, trong vô thức mị bất chợt lẩm nhẩm theo bài hát của người vừa thổi, những câu hát mà có lẽ đã lâu lắm rồi Mị không còn nhắc tới. Có thể nói rằng, ở một chi tiết nhỏ này, người ta đã thấy được trái tim vốn chai sạn của Mị hình như đang dần sống lại, bởi lẽ làm gì có người nào lại hát khi tâm hồn đã nguội lạnh. Những câu hát ấy, dù không thành tiếng, thành lời thế nhưng nó lại là tiếng vang của tâm hồn, một tâm hồn khởi sắc, dần bước ra khỏi lớp vỏ chai lì bấy lâu nay vẫn mang.
Sự thay đổi trong tâm hồn Mị được bộc lộ rõ ràng
Chi tiết Mị uống rượu “Ngày Tết Mị cũng uống rượu. Mị lén lấy hũ rượu, cứ uống ực từng bát” cho thấy sự thay đổi trong tâm hồn cô.
Mị sống cuộc đời bần cùng khổ sở
Mị ở trong nhà thống lý Pá Tra không hề có một vị trí nào, cô sống cuộc đời còn bần cùng khổ sở hơn cả loài vật nuôi.
Uống rượu là một sự kiện xa xỉ đối với Mị
Việc uống rượu đối với Mị là một sự kiện xa xỉ, thậm chí nếu bị bắt được có lẽ Mị sẽ bị đánh trói, bắt phạt.
Mị muốn đòi quyền lợi cho mình
Mị vẫn lén lấy rượu uống, điều đó giống như là một sự phản kháng, Mị muốn đòi quyền lợi cho mình.
Mị uống rượu để thể hiện sự phẫn nộ, khó chịu trong lòng
Mị uống rượu để thể hiện sự phẫn nộ, khó chịu trong lòng bấy lâu nay, cố uống cho trôi đi hết tất cả những uất ức khổ đau.
Tâm hồn Mị sống lại trong men rượu cay
Trong men rượu cay, Mị bỗng nhớ về những ngày xa xăm, khi Mị còn chưa bị ép làm dâu nhà thống lý, cô cũng có một cuộc sống tươi đẹp, tương lai đầy hứa hẹn, khi bản thân Mị là người con gái tài sắc vẹn toàn, chăm chỉ lao động, lại có một tình yêu đẹp sắp đơm bông.
Một đêm ác mộng
Thế nhưng chỉ trong một đêm tất cả đã trở thành ác mộng, càng nghĩ Mị lại càng ngẩn ngơ trong hoài niệm. Thế rồi người cũng về hết, còn lại một mình Mị ngồi trơ giữa nhà, trong lòng Mị bỗng nảy ra điều gì đó, Mị đứng dậy đi vào buồng “Mị thấy phơi phới trở lại, trong lòng đột nhiên vui sướng như những đêm Tết ngày trước”.
Tâm hồn son trẻ sống lại
Tâm hồn tưởng đã chết của Mị đã thực sự sống lại một cách diệu kỳ, đã biết bao lâu rồi Mị không còn cảm nhận được cái cảm giác vui sướng, cái phơi phới của một tâm hồn son trẻ, có lẽ là từ lúc Mị bước chân vào nhà thống lý Pá Tra.
Khao khát tự do và cuộc đời của Mị
Không chỉ là về cảm xúc mà dấu ấn chứng minh cho sự sống lại của tâm hồn Mị còn nằm ở nhận thức về cuộc đời về tuổi trẻ của mình “Mị trẻ lắm. Mị vẫn còn trẻ”, đồng thời bộc lộ thành khao khát, ước muốn rằng “Mị muốn đi chơi”. Có thể nói rằng đến lúc này niềm khao khát tự do, khao khát được sống, được hưởng thụ cuộc đời của Mị đã bộc lộ một cách rõ rệt nhất.
Tác phẩm của Tô Hoài và giá trị nhân văn cao đẹp
Việc viết về cuộc sống của người dân tộc miền núi phía Bắc đã làm nên tên tuổi của Tô Hoài trong văn học Việt Nam. Tập truyện Tây Bắc của ông được biết đến nhiều nhất, với ba truyện ngắn kể về cuộc sống của người dân tộc trong những năm tháng trước cách mạng tháng tám. Trong đó, tác phẩm Vợ chồng A Phủ được đánh giá cao với những giá trị nhân văn và nhân đạo sâu sắc. Ông là một cây bút đa tài, từ truyện thiếu nhi, hồi ký, truyện ngắn, tiểu thuyết đến kịch bản phim, ông để lại những tác phẩm, những dấu ấn xuất sắc.
Mị trong Vợ chồng A Phủ – Một điển hình cho số phận bất hạnh vùng Tây Bắc
Phản kháng số phận
Trong đêm tình mùa xuân, Mị đã thức giấc, bắt đầu phản kháng và tìm lối thoát cho riêng mình. Xuất thân trong gia đình nông dân nghèo, Mị bị cuốn vào món nợ truyền kiếp và chấp nhận làm con dâu gán nợ cho nhà thống lý Pá Trá để trả nợ cho cha. Nhưng Mị không chấp nhận số phận của mình và đã bỏ trốn, vùng vẫy và phản kháng để chống lại số phận.
Bị bắt ép sống chung với A Sử
Mị bị bắt ép chung sống với A Sử, người mà Mị không thương và phải từ bỏ tình yêu của cuộc đời. Ngày đầu tiên về là dâu, Mị đã bỏ trốn về nhà, nhưng cuối cùng Mị đã quyết định trở lại để trả nợ cho cha.
Tồn tại mà không sống
Tuy nhiên, dù đã sống lại, Mị vẫn không thể tránh khỏi số phận bất hạnh tột cùng. Mị sống như cái xác không hồn, chỉ đơn giản là đang tồn tại. Và Mị đang đối mặt với câu hỏi, liệu ai sẽ trả nợ cho người cha già nếu Mị chết đi.
Khắc họa nỗi đau của phụ nữ Hồng Ngài
Chi tiết nhỏ này đã khắc họa mạnh nỗi đớn đau, bất hạnh cùng cực không chỉ của riêng nhân vật Mị mà là của chung nhiều những thân phận đàn bà khác ở Hồng Ngài, là người nhưng sống kiếp không bằng loài vật nuôi, đớn đau đến tột cùng.
Nỗi đau thể xác và tinh thần của Mị
Không chỉ là nỗi đau về thể xác khiến Mị trở nên chai sạn, mà thực tế chính những vết thương trong tâm hồn mới khiến Mị trở nên thờ ơ với tất cả. Từ một cô gái xinh đẹp, thổi sáo, thổi lá giỏi, được biết bao chàng trai si mê, lại có một tình yêu đẹp tưởng như gần đâm hoa kết trái, Mị bỗng trở thành con dâu gán nợ, chịu cảnh chung đụng với một kẻ thô lỗ, bị giam cầm trong một căn phòng tối tăm chỉ có một ô cửa sổ bé bằng lòng bàn tay lúc nào cũng mờ mờ không biết là màu sương hay là màu nắng.
Từ bỏ mọi ước mơ, sống trong cuộc hôn nhân gán nợ
Mị phải từ bỏ tất cả những mong ước của đời mình, từ bỏ cuộc sống tự do, chôn vùi tuổi trẻ trong cuộc hôn nhân gán nợ, lấy người chồng sang giàu nhưng chẳng khác nào địa ngục trần gian. Mị không có quyền được lựa chọn, không có một con đường nào khác, cô chỉ còn cách bọc mình lại trong cái vỏ chai lì, lầm lũi để tiếp tục những ngày tháng tối tăm, tuyệt vọng.
Những khát vọng cháy bỏng của Mị bị vùi dập
Một cách thô bạo tàn nhẫn.
A Sử trói đứng Mị vào cột bằng cả một thúng sợi đay tàn nhẫn. Tóc Mị xõa xuống, A Sử cuốn luôn tóc lên cột làm cho Mị không cúi không nghiêng được nữa. Rồi A Sử tắt đèn đóng cửa lại.
Tại sao A Sử phải trói Mị như thê ?
Có phải đó là thói quen tàn bạo của A Sử hay chính A Sử cũng giật mình hoảng sợ trước hành động nổi loạn táo bạo của Mị ? Hắn phải dùng mọi vũ lực thô bạo nhất để dập tắt tinh thần phản kháng mạnh mẽ của Mị.
Tuy nhiên những cánh cửa buồng khép chặt, những làn dây chói chặt không sao chói được tâm hồn Mị. Bóng ma của buồng gian cũng không sao dập tắt được ngọn lửa cháy sáng trong tim Mị. Mọi vũ lực bạo tàn của A Sử đều trở nên vô nghĩa. Trong bóng tối
Mị – Câu chuyện về cuộc sống đầy khổ đau
Mị – Một nô lệ trong nhà giàu
Mị đã mang lại tiếng tăm cho gia đình khi trở thành dâu nhà giàu, tuy nhiên, thực tế cuộc sống của Mị lại không khác gì một nô lệ. Mị phải làm việc quần quật, không kể ngày đêm, liên tục từ mùa này qua tháng khác, chưa từng được nghỉ ngơi một ngày.
Cuộc sống đầy khổ đau của Mị
Mị đang trải qua sự hành hạ về thể xác cùng với tinh thần khi phải chung sống với người đàn ông vũ phu dường như đã giết chết trái tim, giết chết tâm hồn Mị. Mị tựa như một cỗ máy lao động, suốt mấy năm trời người ta chẳng nghe Mị nói chuyện lần nào, cứ lặng im, “lầm lũi như con rùa trong xó cửa”, đi qua từng năm tháng khổ đau.
Mị cảm nhận được sự khổ đau
Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp có tài thổi sáo, tuổi đời tầm hai mươi thế nhưng lại sống như một nắm tro tàn, lạnh lẽo, đơn độc, thậm chí không còn cảm nhận được niềm vui sướng hay đau khổ bởi “ở lâu trong cái khổ, Mị cũng quen khổ rồi. Bây giờ Mỵ tưởng mình cũng là con trâu, mình cũng là con ngựa. Con ngựa chỉ biết ăn cỏ, biết đi làm mà thôi”.
Sự đau khổ của người đàn bà sống trong nhà thống lý Pá Tra
Trong sự chai lì đến vô cảm, không thiết tha với cuộc đời, Mị vẫn còn nhận thức được cái khổ đau không bằng loài trâu ngựa của người đàn bà sống trong nhà thống lý Pá Tra rằng “Con ngựa, con trâu làm có lúc, đêm còn được đứng gãi chân, nhai cỏ, đàn bà con gái nhà này vùi vào việc cả đêm cả ngày”.
Nguồn tham khảo: https://vi.wikipedia.org/wiki/V%E1%BB%A3_ch%E1%BB%93ng_A_Ph%E1%BB%A7